CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cô độc


Phan_6

Ta lắc đầu, trên ngọc kia đầy tỳ vết, hoa văn thô ráp, bình thường có thể đến nỗi không bình thường hơn được nữa. Ta tức giận chỉ chỉ chỗ bùa phòng thân dưới gốc đào bên cạnh, nói: ”Tại sao ngươi không đưa ta cái này?”

Ai ngờ hắn đưa cho người ta một đồng, liền đem cái bùa trên mặt đất tùy ý cũng có thể nhặt được mua lại, nhét vào trong tay ta.

Lão bản còn bồi thêm cười nói: “Công tử muốn bao nhiêu, tùy tiện lấy!”

Ta không hiểu nổi hắn là cố ý, hay là thật không hiểu ý của ta. Ta dĩ nhiên không phải muốn thứ gì đáng tiền, chỉ cần có thể để cho ta thấy vật nhớ người, một đồng tiền cũng có thể mua mười mấy cái đó, ta thật sự không biết nói gì.

“Ngươi. . . . . . thường thức của ngươi thật đặc biệt!” Ta giễu cợt nói.

Hắn nói: “Nhớ năm ấy ta chín tuổi, mang theo Tiểu Trần tới chợ, nàng chỉ một vòng ngọc nói: “Ca ca, ta thích!”. Vòng ngọc kia căn bản không có giá trị nhiều, nhưng đối với một tiểu hài tử không có đồng nào mà nói, trừ trộm cướp ra không có lựa chọn khác.”

“Ngươi không thể nào?”

Chương 7.2: Trong lúc bỗng nhiên

“Tại sao lại không? Lúc ta đem tới, người dính máu tươi, vòng tay bể tan tành giao cho nàng, nàng khóc. . . . . . Từ sau khi đó, nàng không nói qua từ ‘thích’. Cho dù là thứ nàng yêu thích không muốn buông tay, cũng sẽ đối với ta không chút do dự lắc đầu mà nói: không thích.”

Ta không lên tiếng, nắm chặt bùa hộ thân trong lòng bàn tay.

Hắn tiếp tục nói: “Lần cuối cùng nghe nàng nói từ ‘thích’ ra khỏi miệng, là ba năm trước đây. Nàng đứng bên vách núi, nhìn xa xa về phía ta phất tay, cười nói: ‘Ta thích nhất là ca ca! ’. . . . . . Sau đó, liền nhảy xuống. . . . . .”

. . . . . . Nữ nhân này quá tàn nhẫn! ! !

Muốn chết, cũng không cần làm tổn thương người khác như vậy a!

Mỗi lần vừa nghe thấy hắn gọi “Tiểu Trần”, thấy ánh mặt trời cũng không chiếu sáng bóng đen trên người của hắn, ta liền cảm thấy hắn làm bất cứ điều gì cũng có thể tha thứ, bởi vì nỗi đau của hắn ta có thể cảm nhận được!

Cho nên, đã yêu mới bị thương đau, mới có thể vô hối!

Cúi đầu yên lặng ở nơi huyên náo, vô luận ta đi mau hay là chậm, dòng người có bao nhiêu chật chội, Vũ Văn Sở Thiên cũng sẽ ở phía sau ta, đem ta ngăn cách với đám người xa lạ.

Có lúc, có người sắp gần sát ta thì kiếm của hắn lại đột nhiên vung tới, không biết thế nào xuất hiện ở bên người ta, đem ta cùng với những thứ kia người xa lạ tách ra.

Trong nháy mắt đó, hắn đặc biệt giống như một sát thủ, một thân sát khí, làm cho người xung quanh cũng bị dọa cho sợ đến phải tránh cách một thước ở ngoài.

Ngay cả mấy nữ hài nhi len lén nhìn cũng bị sắc mặt xám trắng của hắn dọa, hốt hoảng chạy đi.

Ta rất hi vọng đường không nhanh như vậy kết thúc, nhưng vẫn là đi tới cuối rồi.

Hắn hỏi ta có muốn trở về hay không. Ta chỉ nhìn quán trà đối diện nói: “Có chút khát, vào uống chút trà thôi.”

Hắn không phản đối, dẫn ta vào quán.

Ta uống tới ly trà thứ năm, hắn lại hỏi ta: “Có muốn ta tiễn ngươi trở về hay không?”

“Ta muốn đi xem mặt trời lặn.”

“Mặt trời lặn?” Hắn nhìn mặt trời ngoài cửa sổ.

Mặt trời nhô lên cao, chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, chiếu lên không một chút thiếu sót.

Ta nhìn khuôn mặt của hắn, dụng tâm đem bộ dạng của hắn in vào trong đầu.

Lần này, ta tuyệt đối sẽ không quên khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm của hắn nữa.

Ta cố ý thực tiêu sái cười cười với hắn. “Ta muốn đi tới Khê Thủy, có cái cầu nhỏ xem mặt trời lặn, có thể không?”

Hắn nghe vậy đột nhiên quay đầu trở lại, kinh ngạc nhìn ta.

“Sợ ta nhớ ra cái gì phải không?”

“Ngươi nhớ ra cái gì đó?”

“Nhớ tới ngươi dẫn ta xem mặt trời lặn, ngày đó ánh nắng chiều đặc biệt hồng, Khê Thủy đặc biệt sáng, ngươi nói với ta: vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều theo ta xem mặt trời lặn. . . . . .” Nói xong, ta nghiêng đầu xem bàn tay hắn, mười ngón tay của hắn quả nhiên nắm chặt chuôi kiếm, nổi gân xanh.

Ta hung hăng cắn chặt răng, hàm răng bị cắn đến đau nhức.

Chờ miệng ta mất đi tri giác, ta mới mở miệng từng chữ từng chữ hỏi: “Đối với ta, ngươi cũng chưa từng có yêu, phải không?”

Hắn quay đầu, không hề nhìn ta nữa!

Ta cho là mình rất kiên cường, cái gì cũng có thể đối mặt, ta cho là khi hắn quyết tuyệt nói ra bốn chữ “chưa bao giờ yêu”, ta liền có thể chết tâm, sẽ không suy đoán từng ánh mắt của hắn, từng động tác của hắn nữa.

Nhưng là. . . . . . Nước mắt của ta vẫn rơi vào trong ly trà, tạo nên gợn sóng.

Hắn không nhìn ta, lại nói giọng khàn khàn: “Đừng khóc!”

Tại sao, hắn có thể đối với ta dịu dàng như vậy, lại không thể tiếp nhận ta.

Tại sao, hắn có thể vì ta làm tất cả, thậm chí đi tìm chết, chính là không thể yêu ta?

“Vũ Văn Sở Thiên, ‘mặt trời’ trong tâm ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao trừ nàng, lòng của ngươi không thể chấp nhận người khác?”

“Ta không phải là cố ý muốn giấu giếm ngươi cái gì. . . . . . Nói cho ngươi biết là ai, sẽ chỉ làm ngươi càng khó chịu.” Hắn nâng chung trà lên, uống một ngụm trà, nói: “Dẫn ngươi đi xem mặt trời lặn.”

“Trả lời ta!”

“Thế nào luôn tùy hứng như vậy !” Hắn không thể làm gì khác hơn lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn ly trà một hớp không động tới nói: “Nghe qua cảnh tượng huyền ảo sao? Nàng chính là hoa trong kính, trăng trong nước. . . . . .”

Hoa trong kính, trăng trong nước, câu trả lời của hắn cùng không trả lời có cái gì khác nhau?

Ta phiền loạn nâng ly trà lên, thổi lá trà màu xanh biếc phía trên.

Ly trà đặt ở bên môi, màu xanh nhạt trong nước chiếu ra một đôi môi. . . . . .

Ngón tay của ta run lên, ly trà rơi xuống đến trên bàn, nửa ly trà nóng rơi trên người ta.

Vũ Văn Sở Thiên cuống quýt di chuyển tới trước người ta, đưa tay lau nước trà trên người ta, vừa hỏi: “Nóng lắm không? Có đau hay không?”

Ta không trả lời, bởi vì tay hắn đang lau chùi nơi ngực mềm mại của ta, lòng của ta cuồng loạn nhảy, huyết mạch bắt đầu chảy ngược, ngay cả kinh sợ nói đều không ra.

Hắn rất nhanh nhận thấy được tim ta đập khác thường , nhanh chóng thu hồi tay của mình, sắc mặt từ trắng biến sang hồng.

Ta nhớ được. . . . . .

Hắn nói qua, hắn có thể vì ta buông tha báo thù;

Hắn nói, muốn ta hạnh phúc;

Hắn nói, hắn với người yêu mong muốn nhưng không thành. . . . . .

Nam nhân bị ta quên lãng, vẫn đứng ở phía sau của ta, chưa bao giờ rời đi, mà ta lại chính miệng nói cho hắn biết, người ta thích là Tiêu Tiềm. . . . . .

Ngoài cửa sổ là sắc trời nhuộm vàng, một luồng cô độc, thẳng phía chân trời. . . . . .

Ta đưa tay ôm eo của hắn, rúc vào trong ngực hắn.

Ngực của hắn quả nhiên ấm áp như người trong mộng của ta, thoải mái, dựa vào là chỉ muốn ngủ.

“Thật ra thì, người trong lòng ta là ngươi. . . . .”

Không nghĩ hắn lại giật mình, dùng sức đẩy ra ta, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đỡ tay trên cái bàn mới đứng vững.

“Ngươi sợ cái gì? Hoa trong kính, trăng trong nước. . . . . . Ngươi cho rằng ta không hiểu trong kính cùng trong nước là cái gì sao?” Ta nói: “Vũ Văn Sở Thiên, tại sao không dám thừa nhận ngươi yêu ta? Ngươi ngay cả chút dũng khí này cũng không có sao?”

Hắn nhìn ta, mười ngón tay đặt trên bàn đang run rẩy.

Quả nhiên như lời hắn: nếu như ta biết người hắn yêu là ai, ta rất khổ sở, khổ sở đến độ không thở nổi.

Coi như người hắn yêu là ta, có thể thay đổi gì? Giữa chúng ta cách Tiêu Tiềm cùng Hoán Linh, cách quá nhiều ân oán tình cừu.

Hắn như cũ cùng ba năm trước đây một dạng bỏ rơi ta, sẽ không trở lại.

Mà ta, điều có thể làm duy nhất đúng là tiêu sái buông tay ra, để cho hắn đi!

Ta xoay người rời đi, lại nghe được thanh âm của hắn ở sau lưng vang lên. . . . . .

“Nếu như ngươi có trí nhớ, nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như ngươi biết ta là ca ca của ngươi, ngươi nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như. . . . . . Ngươi biết tại sao ngươi muốn tự sát. . . . . .”

“Ngươi nói cái gì?” Ta nghĩ ta nhất định là nghe lầm, bằng không chính là hắn lầm: “Ta nói rồi ta không phải, ta tên là Lan Hoán Sa. Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần?”

“Trên vai trái ngươi có một ấn ký hoa lan!” Hắn lãnh đạm nói.

Ta theo bản năng che vai trái, nơi đó xác thực có ấn ký hình bông hoa lan nho nhỏ. Ta đã từng hỏi qua mẹ đây là cái gì, nàng nói cho ta biết đây là quy củ của gia tộc các nàng, nữ hài nhi đều được khắc ấn ký này. Ta còn xem qua Hoán Linh, nàng cũng tương tự như ta.

Hắn nói tiếp: “Ngươi bởi vì chịu qua kinh sợ, thường sẽ mơ thấy tình cảnh cha mẹ chết đi, vừa đến lúc chết thì ngươi sẽ thức tỉnh. . . . . .”

Ta che lỗ tai, không muốn nghe hắn nói tiếp nữa, nhưng thanh âm của hắn còn chưa dừng ở bên tai ta vang lên: “Tiểu Trần, trừ ngươi ra, ta chưa bao giờ mang bất kỳ nữ nhân nào xem qua mặt trời lặn. . . . . .”

“Ngươi đừng nói nữa, ta không tin, một chữ đều không tin!”

“Ta hiểu biết rõ ngươi tạm thời không cách nào tiếp nhận, nhưng sớm một chút nói cho ngươi biết chân tướng, ngươi mới sẽ không suy nghĩ lung tung.” Hắn đưa ra hai cánh tay ôm ta vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, “Tiểu Trần, tình cảm ngươi đối với ta bất quá là lệ thuộc vào cùng thói quen. . . . . . Tựa như ngươi từ nhỏ yêu thích ta ôm ngươi như thế, hảo hảo không có gì, ca ca vĩnh viễn thuộc về ngươi, ca ca cũng rất yêu ngươi, nhưng ngươi phải nhớ: đây không phải là loại tình cảm giữa nam và nữ.”

Chương 8.1: Vẫn như lúc nhỏ

“Ta thật sự chính là Vũ Văn Lạc Trần.” Ta không có bất cứ hy vọng nào hỏi hắn: “Ngươi sẽ không lầm chứ?”

“Ta cái gì cũng có thể lầm, duy chỉ có chuyện ngươi là muội muội của ta, quyết không thể sai.”

Ta buông tha giãy giụa, vùi mặt trên vai hắn. Dần dần, tâm thần của ta bắt đầu trấn định lại, suy nghĩ cũng rõ lên một chút xíu.

Tất cả nghi vấn cũng liền tại một chỗ rành mạch.

Bởi vì ta là muội muội của hắn, cho nên hắn luôn sẽ yên lặng quan tâm ta, không ngừng cùng ta nhắc tới Vũ Văn Lạc Trần.

Bởi vì ta là muội muội của hắn, Hoán Linh mới có thể đối với quan hệ của ta cùng Vũ Văn Sở Thiên không chút để ý. Nương mới có thể yên tâm để ta và hắn ở cùng bên ngoài nửa tháng, hoặc là nàng căn bản hi vọng huynh muội chúng ta có thể hảo hảo đoàn tụ sau một khoảng thời gian, đền bù tổn thương nàng gây ra với Vũ Văn Sở Thiên.

Nhưng đồng thời, trong lòng ta lại có nhiều nghi vấn hơn, ba năm trước đây ta tự sát là vì nguyên nhân gì, nam nhân khiến cho ta ngay cả sống cũng không có dũng khí là ai?

Ta mơ hồ nhớ tới nương đã từng nói, Vũ Văn Lạc Trần đang sắp sửa lập gia đình, đột nhiên mất tích.

Người nam nhân kia đoán chừng là người ta muốn được gả. Bất quá nếu nam nhân đó không phải Vũ Văn Sở Thiên, là ai đối với ta mà nói cũng không có chút ý nghĩa nào. . . . . .

Ta đứng thẳng người, vừa rời ngực hắn, tinh thần lại có chút hoảng hốt.

Ta hỏi hắn: “Tại sao lúc mới gặp ngươi không nói cho ta ngươi là ca ca của ta?”

“Ta hi vọng ngươi có thể lần nữa bắt đầu. . . . . .”

“Nói như vậy ta trước kia sống không được tốt?”

Hắn cúi đầu cười khổ: “Không phải là không tốt, mà là cực kỳ không tốt!”

Ta cũng cười khổ: “Vậy bây giờ tại sao lại nói cho ta biết?”

“Có mấy lời nói rõ, lòng ngươi mới có thể bình thản nếu không ngươi có thể vĩnh viễn không thể giải được khúc mắc này.”

Ta len lén nhìn một bên mặt hắn, người này chính là ca ca của ta sao?

Đột nhiên biết, chúng ta không thể nào có tình yêu, nhưng tình cảm nói tới là tới, nói thu lại liền thu được sao?

“Ta nghĩ nên trở về tĩnh tâm một chút.”

“Ta tiễn ngươi trở về.”

Dọc theo đường về, ta thử rất nhiều lần, muốn gọi hắn một tiếng ca ca, hít sâu lấy rất nhiều dũng khí, nhưng hai chữ này vẫn là không cách nào kêu ra miệng, cuối cùng chỉ đành phải trực tiếp hỏi: “Ngươi có thể hay không cho ta chút thời gian?”

Hắn liền giật mình, mờ mịt nhìn về phía ta.

“Ta nói, ngươi có thể hay không chờ ta nghĩ thông suốt lại?” Ta phát hiện hắn bỗng nhiên biến thành ca ca. chúng ta nói chuyện có chút trở nên khó khăn.

Thật lâu hắn mới bừng tỉnh lộ ra biểu tình đã hiểu. “A, dĩ nhiên có thể, ngươi chừng nào nghĩ thông suốt tới Nhã Khách quán tìm ta, không thì cho người hầu truyền lời cho ta cũng được.”

Lời của hắn khiến cho ta đáy lòng ấm áp, bất luận chúng ta là quan hệ thế nào, được hắn để tâm chính là một loại hạnh phúc.

*******************************************

Vừa vào cửa nhà, ta liền về phía hậu đường ngồi dưới đất đếm trân châu, đếm hết lần này tới lần khác số lượng lại bất đồng.

Nương không biết lúc nào đi vào, cúi người giúp ta thu hồi số trân châu rơi vãi, đặt ở bên trong hộp bỏ cạnh ta.

Ủy khuất nhìn ánh mắt ta, nước mắt ta càng không ngừng chảy ra ngoài. “Nương, Vũ Văn Lạc Trần đã chết, ta không phải là nàng có đúng hay không? Các ngươi nhất định là vì để cho ta chết tâm, mới cùng nhau gạt ta.”

“Hắn nói cho ngươi biết?” Nương ngồi xuống đất dựa vào bên cạnh ta, dịu dàng nói: “Hắn ta thật đúng là ca ca tốt nhất! Ngươi nên vì thế cảm thấy thỏa mãn.”

Hắn đối với ta như thế nào ta dĩ nhiên biết, chỉ bằng cử chỉ của hắn đối với ta cũng đủ để khắc sâu tình cảm huynh muội.

Dù khắc sâu thế nào cũng chỉ là tình huynh muội mà thôi!

Ta nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại lúc chúng ta ở chung một chỗ, cho dù là một chút, cũng có thể an ủi đáy lòng ta, nhưng mà cái gì cũng đều không dậy nổi.

Tại sao ta lại quên những thứ tốt đẹp như vậy?

”Nương, người có thể nói cho ta biết năm đó xảy ra chuyện gì không?”

“Ngươi nhất định muốn nghe sao?” Nàng lo âu nhìn ta, vừa nhìn thấy vẻ mặt đó, ta liền có chút lạnh người, có thể nghĩ đến chuyện năm đó có nhiều điểm nghiêm trọng.

Nhưng trốn tránh không thể đại biểu tất cả không xảy ra, ta tin tưởng giờ phút này mình cái gì cũng có thể chịu đựng.

“Ta có thể tiếp nhận.”

“Được rồi. Thật ra thì ta đối với quá khứ của ngươi biết cũng không nhiều, ta gặp ngươi là ở ba năm trước đây tại một gian tiệm thuốc, lúc ấy ngươi đang ôm một chén thuốc mà khóc, ta vừa ngửi liền biết là xạ hương cùng hoa hồng.”

“Cái gì?” Ta ngay cả khí lực giật mình cũng nhanh tiêu hao hết. Ta ở y quán của Tuyết Lạc từng gặp qua, hoa hồng cùng xạ hương là thuốc dùng để lưu thông máu, bình thường dùng cho nạo thai.

Đừng nói là ba năm trước đây, ta chính là bây giờ nghe chuyện này vẫn có phần kích động.

“Không sai, là thuốc nạo thai, ngươi lúc đó có bầu hơn ba tháng.” Nương nhìn kỹ một chút sắc mặt của ta, không nói thêm điều gì nữa.

“Không sao, nương nói tiếp đi!”

“Tướng mạo ngươi khiến cho ta lập tức nghĩ đến nữ nhi thất lạc vài chục năm. Ta hỏi ngươi tên gì, nghỉ ngơi ở đâu, phụ thân có phải là Vũ Văn Cô Vũ không, ngươi một câu cũng không nói, chính là cầm bát thuốc khóc, một hơi uống vào.

Sau lại gặp ngươi một thân một mình đi về phía núi hoang, ta liền ở phía sau đi theo, không nghĩ tới trên núi rừng rậm rạp, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi của ngươi.

Ta tìm kiếm khắp nơi, thật lâu cũng không thấy ngươi, đang lúc muốn rời đi, thế nhưng ngươi từ trên đỉnh núi nhảy xuống, may mắn nhánh cây giúp ngươi cản hạ, nếu không chính ta y thuật có cao hơn nữa cũng vô ích. . . . . . Ta cứu ngươi tỉnh lại, hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, tại sao nhảy xuống, thế nào ngươi cũng không chịu nói. Lúc ấy thân thể của ngươi suy yếu, tinh thần của ngươi gần như hỏng mất, ta cái gì cũng không dám hỏi kỹ.”

“Đứa bé kia. . . . . . Không giữ được?”

“Ừ, ta thủy chung không nghĩ ra, nếu như ngươi muốn tìm chết, cần gì uống thuốc nạo thai trước khi tự sát . . . . .”

Ta cũng không nghĩ ra, có lẽ là người nam nhân kia khiến cho ta quá thất vọng, thậm chí còn tuyệt vọng.

Người như vậy ta xác thực hoàn toàn quên đi.

“Ta liền một lần cũng không đề cập tới ta có ca ca?”

“Không có nói qua. Ồ! Đúng rồi, thời điểm ngươi rớt xuống, ta nhìn thấy xa xa trên vách núi có hai nam nhân, ta sợ bọn họ muốn hại ngươi, cho nên khi bọn họ xuống tìm, ta đã len lén mang theo ngươi rời đi.”

Đoán chừng một người trong đó là Vũ Văn Sở Thiên, kia một người khác đại khái chính là người ta yêu trước kia.

Ta xem giọng nương thản nhiên, không sợ giống hòi nãy, nhưng chỉ bằng một nữ nhân như nàng, có thể trước mắt một cao thủ giang hồ như Vũ Văn Sở Thiên, dẫn ta đi sao?

Ta có chút không hiểu.

Ta còn chưa kịp hỏi, liền nghe nương nói: “Ngươi tỉnh lại, mỗi ngày đều không ăn, không ngủ, vẫn còn rất nhiều lần muốn tự vận. Ta thấy ngươi thật sự quá thống khổ, hỏi ngươi: có muốn uống thuốc lãng quên hay không? Ngươi không chút do dự gật đầu, nhưng khi ngươi bưng thuốc, lại khóc thật lâu mới uống vào.”

“Lúc ta uống thuốc không nói gì sao?”

Nương nhớ lại hạ giọng xuống, nói: “Đã từng nói, giống như nói không có cái gì thì cái gì sẽ không mọc lên. . . . . .”

Những lời này ta nhớ được, ở trong mộng, ta có nói rồi: “Không có hắn. . . . . . Mặt trời cũng sẽ không lại mọc lên.”

Có thể nghĩ, trước lúc uống Thiên Sầu tận, ta còn nghĩ tới Vũ Văn Sở Thiên.

Vậy ta tại sao không đi tìm hắn?

“Loại đau đớn nào khiến cho ta có thể ngay cả ca ca duy nhất cũng không cần?”

“Đúng vậy a, hắn thương yêu ngươi khiến cho ta cũng có chút cảm động, hôm nay ta tìm hắn, nói cho hắn biết ngươi động tâm với hắn, khẩn cầu hắn không cần gặp lại ngươi thì hắn cư nhiên không chút do dự đáp ứng. Hắn nói, chỉ cần ta có thể để cho ngươi không buồn không lo trong cuộc sống, bắt hắn làm gì cũng đều có thể.”

“Hắn vẫn luôn là người anh tốt, đều là do ta ngang ngạnh..!”

“Không sao, về sau cái gì cũng đừng nghĩ, hảo hảo làm thê tử của Tiêu Tiềm.”

Ta dùng hết toàn lực gật đầu cười một cái, cười nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, có hắn! Ta còn có cái gì chưa đủ.

Đứng lên xoa xoa hai chân nhức mỏi, nói: “Nương, ta rất lâu không sắp xếp lại sổ sách rồi, người phái người đến phòng lương đem sổ sách một năm này tất cả thu vào cùng chi ra đưa đến thư phòng đi, ta sẽ xem thật kỹ !”

**************************************************

Trong mấy ngày, ta loay hoay cơ hồ quên mình là ai, trong đầu đều là con số quanh quẩn không ngừng.

Nhưng vừa nhấc mắt nhìn thấy mặt trời, lại nhớ tới đôi mắt của Vũ Văn Sở Thiên, giống như mây mù ngàn năm tan không được, làm mê hoặc người ta; còn có môi của hắn, thật mỏng, lạnh lùng, thoạt nhìn giống như luôn không nói ra miệng lời nào . . . . . .

Để sổ sách xuống, lại đi bên gối cầm thư của Tiêu Tiềm lên nhìn lại.

Ngoại trừ cảm động, vẫn còn là xúc động!

Vì vậy, dùng bút ở trên giấy liền viết: đợi người trở về, vẫn còn nơi đây . . . . .

Vốn định viết thêm mấy câu cho hắn, tay cầm bút cũng chết lặng, cuối cùng không nghĩ ra thêm một chữ! Chỉ đành phải đem phong thư tới lư hương trong phòng ta hơ qua vài cái, miết lại thật kĩ.

Gọi Minh Tâm tới, nói với nàng: “Phái người đưa đến Tiêu phủ, hỏi thêm một chuyện tình hình chiến đấu của Thiếu Tướng quân.”

Ta do dự một lúc mới đưa thứ giao cho Minh Tâm, “Thư này giao cho Tiêu bá phụ, nếu như tiện thì xin hắn đem đi biên cương bên kia, giao cho Thiếu Tướng quân. . . . . . A, nếu như bất tiện thì thôi vậy!”

“Vâng.”

Tính ra Tiêu Tiềm vừa đi đã mấy ngày, trước kia Tiêu bá phụ vừa có tin tức, liền sai người nói cho ta, mấy ngày nay thế nào cũng không có tin tức. Nghĩ đến đây, ta lại dặn dò Minh Tâm: ”Dùng cơ trí của ngươi chút đi, biết tỉ mỉ trở về kể cho ta.”

“Đại Tiểu Thư nàng yên tâm.” Minh Tâm nói xong lui xuống.

Ta cho là Minh Tâm từ Tiêu phủ quay về sẽ nói rõ, không nghĩ đến gần giữa trưa thì phụ thân của Tiêu Tiềm đích thân đến Hậu phủ.

Tiêu bá phụ cùng ta lần đầu tiên gặp là ba năm trước đây, thấy hắn bây giờ giống trước hoàn toàn cùng một dạng, râu ria che đi nửa khuôn mặt thô kệch, cùng cặp mắt cơ trí kia cực độ không phối hợp. Y phục trên người hắn cũng còn là cùng một bộ lúc mới gặp gỡ ta, chỗ ống tay áo cùng cổ áo đã bị mài đến trắng bệch.

Hắn ở đương triều nổi danh đơn giản, nghe nói trừ lúc vào triều mặc đồ miễn cưỡng coi là mới tinh, những y phục khác còn lại hết sức cũ rách, có lúc ở nhà còn mặc y phục có chỗ vá tiếp khách. Người của Tiêu phủ cũng cảm thán không thôi, nói hắn dùng bàn ghế còn là đời trước để lại, mỗi đồ đều được gọi là “lỗi thời”.

Từ văn võ bá quan, cho tới dân chúng nghèo đối với hắn phẩm hạnh của hắn không khỏi than thở, mà ta thủy chung không nghĩ ra Tiêu Tiềm vì sao bất đồng với phụ thân của hắn, vung tiền như rác, cũng không do dự. Ta từng đến biệt uyển của hắn, nước kề sát núi, thanh u nhã trí, khắp nơi rường cột chạm trổ, không thiếu danh gia chi tác.

Trong thư phòng của hắn, gia thư từ thời Tần Nho tùy ý bầy ở trên bàn, bình thường lật xem chính là sách binh pháp thời Xuân Thu. Thời điểm hắn lật, mày cũng không nhăn chút nào, giống như trong ngón tay nắm căn bản không phải là trân phẩm giá trị liên thành.

Ta suy nghĩ lung tung, Tiêu bá phụ đã ngồi trên ghế, cùng mẫu thân hàn huyên mấy câu, nói biên quan thế cục hơi định, chưa tới ít ngày nữa Tiêu Tiềm sẽ trở lại. Còn nói hắn đã sai người đưa thư đi biên quan.

Ta nhận lấy trà Minh Tâm bưng, tiến lên thi lễ nói cám ơn: “Tiêu bá phụ, mời uống trà.”

Hương trà nhẹ đạm lượn lờ, là Lư Sơn Vân Vụ nương thích nhất.

Hắn nhận lấy trà, chậm rãi dùng nắp ly gẩy lá trà, cười nói: “Tiềm Nhi đứa nhỏ này đi đánh giặc, giống như ta là một thô nhân, có đôi khi đi sai bước nhầm đường, các ngươi thông cảm thông cảm.”

Nương lập tức cười theo nói: “Tiêu Tướng quân nói quá lời, là Sa Nhi không hiểu chuyện.”

Chương 8.2: Vẫn như lúc nhỏ

“Ai! Nhi tử ta đây từ nhỏ liền sống ở Đao Quang Kiếm Ảnh, mười tuổi đi theo ta ra chiến trường, mười lăm tuổi làm tiền phong, mười tám tuổi liền dẫn binh, luyện thành một cường thân, chắc cốt, đối mặt với bao nhiêu địch nhân đều chưa từng nhăn qua một cái lông mày, bị trọng thương, cũng có thể cười một tiếng mà qua. Duyên trời gặp phải nhà Hoán Sa nhà ngươi. . . . . . Thôi, nhắc tới ta liền tức giận, một chút cũng không giống con trai của ta.”

Nương thấy ta không dám chen vào nói, lật lại cười nói: “Theo ta thấy hắn ngược lại giống như Tiêu Tướng quân, là tính tình sảng khoái!”

“Đừng nói nữa, lần trước trở lại, kích động chuẩn bị mấy ngày. . . . . .” Tiêu bá phụ dừng một chút, thổi thổi sương mù trên chén trà nói: “Lễ vật, không mang về, nhưng hồn cũng không mang về, bệnh liền ba ngày cũng không hết. Bệnh còn chưa khỏi, vừa nghe nói biên quan khẩn trương, liền muốn đi xin chỉ xuất chinh, một bộ liều mạng không muốn sống. . . . . .”

Ta cắn chặt môi dưới, áy náy khiến cho ta bắt đầu căm hận mình.

Tiêu Tiềm ở trước mặt ta chưa từng lớn tiếng nói câu nào, ngay cả mỗi lần bị nương cự tuyệt cũng sẽ cười trấn an ta nói: không sao!

Ở trong mắt ta, sống lưng hắn vĩnh viễn là thẳng đứng, lòng dạ hắn là rộng thật rộng.

Mà nay nhớ tới, ta thản nhiên tiếp nhận sự che chở, cũng yêu thương của hắn, chưa bao giờ tự mình đi tìm hiểu hắn, đi suy đoán tâm tư hắn.

Ngay cả nương đều nhìn ra ta không phải thật tâm thương hắn, ta lại dùng cái loại tình cảm tự cho là đúng ràng buộc của hắn, hành hạ hắn.

Tiêu bá phụ âm thầm quan sát ta một chút, uống một ngụm trà, cười vang nói: “Hắn rõ ràng chính là nghĩ muốn tức chết ta, mất bao nhiêu lời lẽ mới để cho hắn có thể ở lại kinh thành, hắn nói đi là đi. . . . . . Ta cũng không ngăn cản hắn, coi như không sinh nhi tử vô dụng này thôi, dù sao ta còn có Tiêu Lãng.”

Ta lại cũng nhịn không được thầm giận lời nói của hắn, đứng dậy tự trách nói: “Đều là ta không tốt, là ta không có thể thống, khiến Tiêu Tiềm có nổi khổ khó nói, hắn luôn luôn có tình chí hiếu, ngài ngàn vạn đừng oán trách hắn.”

Tiêu bá phụ lập tức đứng dậy, nói: “Là bá phụ lỡ lời á. Bá phụ có ý tứ là chờ Tiềm Nhi trở lại, các ngươi liền tổ chức hôn sự này, cũng tránh cho hắn lo được lo mất. . . . . . Ha ha, đúng không?”

Ta không tìm được bất kỳ lời nói phản bác, chỉ đành phải lên tiếng: “Dạ!”

“Tốt lắm, ta trở về sẽ chuẩn bị. . . . . .” Hắn lại ngồi trở lại trên ghế, hạ thấp giọng nói với nương: “Cuộc chiến này cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể kết thúc, ta ngày mai vào cung yết kiến hoàng thượng, xem có thể nghĩ biện pháp phái vị tướng quân khác đi biên cương hay không.”

Nương âm thầm cả kinh, hỏi: “Lâm trận thay đổi tướng quân, không ổn đâu?”

“Đã nói Tiềm Nhi bị thương, không ngại! Bất quá là hỗn loạn nho nhỏ ở biên quan, ta tiến cử Triệu Nghị là đủ. Ai! Nói lời trong lòng, lúc ta tự mang binh đi không cảm thấy gì, Tiềm Nhi vừa đi, ta đây tâm cũng không thể an bình.”

“Chỉ sợ Tiêu Tiềm hắn không chịu trở về.”

Tiêu bá phụ khoát khoát tay, “Nếu nói cho hắn biết trở lại thành hôn, ta sợ hắn không đợi Triệu Nghị tới, liền chạy về!”

Tiêu bá phụ nói xong, lại cùng mẫu thân nói thêm một lát mới đi.

Ai ngờ ngày thứ hai, người tới Lan Hậu phủ tặng lễ vật nhiều không kể xiết, quan cấp cao thấp đủ cả, lễ phẩm đều là giá trị xa xỉ.

Nương để cho bọn họ đưa vào Tiêu phủ, câu trả lời của bọn hắn đều là liên miên bất tận: Tiêu Tướng quân xưa nay ngay thẳng, không thu lễ phẩm, hôm nay tình cờ gặp được đại hỉ của Thiếu Tướng quân, không tặng chút hạ lễ tỏ tâm ý, thật sự ăn ngủ không yên.

Nhìn thấy trong nhà quà tặng chất đống như núi ta rốt cuộc hiểu vì sao biệt uyển của Tiêu Tiềm xa hoa lãng phí như vậy.

Cũng coi như chân chính hiểu rõ vị Tiêu bá phụ trong truyền thuyết một đời danh tướng đánh đâu thắng đó.

Có thể kín đáo giấu giếm tâm tư, nhìn như tục tằng, lời nói ngay thẳng, khó trách hắn có thể ở trong minh tranh ám đấu triều đình đứng vững vàng không dao động.

***********************************************


Phan_25 end
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Polaroid